Trang thơ Vương Xương Linh – 王昌齡 (65 bài thơ)

54.40Nước: Trung Quốc (Thịnh Đường)65 bài thơ1 bình luận7 người thích: sssssssss, Khoi Dinh Bang, Nguyễn Đông Ngạn, Hân 7a5, 小希, Duy Phi, ngô cẩm ly

  • Chia sẻ trên Facebook
  • Xem danh sách không phân nhóm
  • Bình luận

Thơ đọc nhiều nhất

– Khuê oán- Phù Dung lâu tống Tân Tiệm kỳ 1- Xuất tái kỳ 1- Tây cung thu oán- Xuân cung khúc

Thơ thích nhất

– Khuê oán- Phù Dung lâu tống Tân Tiệm kỳ 1- Xuất tái kỳ 1- Tòng quân hành kỳ 4- Tây cung thu oán

Thơ mới nhất

– Xuất tái hành- Tái hạ khúc kỳ 1- Tống Tiết đại phó An Lục- Hồ già khúc- Thành bàng khúc

Tác giả cùng thời kỳ

– Triều Hành (1 bài)- Vương Duy (160 bài)- Tổ Vịnh (6 bài)- Vương Tấn (3 bài)- Tôn Địch (3 bài)

Dịch giả nhiều bài nhất

– Nguyễn Minh (61 bài)- Trần Đông Phong (51 bài)- Trương Việt Linh (46 bài)- Minh Sơn Lê (25 bài)- Lê Nguyễn Lưu (23 bài)Tạo ngày 29/12/2005 00:20 bởi Vanachi, đã sửa 2 lần, lần cuối ngày 11/03/2007 19:37 bởi Vanachi Vương Xương Linh 王昌齡 (khoảng 698-756) tự Thiếu Bá 少伯, người đất Giang Ninh (tỉnh Giang Tô), đỗ tiến sĩ năm 727 đời Ðường Huyền Tông, được bổ làm chức hiệu thư lang. Sau vì sơ suất về hành vi, bị biếm ra làm chức uý tại Long Tiêu, ở phía Tây sông Tương. Khi trở về quê nhà, gặp lúc loạn lạc, bị Thứ sử Lư Khâu Hiển giết chết vì tư thù. Vương Xương Linh được người đương thời xưng là Thi thiên tử, có bạn thân là Vương Chi Hoán và Tân Tiệm.

  1. Ba Lăng tống Lý thập nhị Bạch6
  2. Biệt Lý Phố chi kinh6
  3. Biệt Tân Tiệm7
  4. Dạ bạc Lư giang văn cố nhân tại Đông Lâm tự dĩ thi ký chi8
  5. Đại Phù Phong chủ nhân đáp1
  6. Đáp Vũ Lăng thái thú10
  7. Độc du3
  8. Đồng tòng đệ Nam Trai ngoạn nguyệt ức Sơn Âm Thôi thiếu phủ8
  9. Hà thượng lão nhân ca4
  10. Hoán sa nữ8
  11. Hồ già khúc4
  12. Khuê oán 36
  13. Kích khánh lão nhân2
  14. Ký Mục thị ngự xuất U Châu5
  15. Long Tiêu dã yến4
  16. Lư khê biệt nhân12
  17. Lương uyển6
  18. Lưu biệt Quách bát4
  19. Lưu biệt Sầm Tham huynh đệ1
  20. Phù Dung lâu tống Tân Tiệm kỳ 133
  21. Phù Dung lâu tống Tân Tiệm kỳ 28
  22. Tái hạ khúc kỳ 14
  23. Tái hạ khúc kỳ 213
  24. Tái thượng khúc6
  25. Tây cung thu oán20
  26. Tây cung xuân oán13
  27. Thái liên khúc kỳ 113
  28. Thái liên khúc kỳ 213
  29. Thành bàng khúc3
  30. Thanh lâu khúc kỳ 13
  31. Thanh lâu khúc kỳ 23
  32. Thanh lâu oán7
  33. Thính lưu nhân thuỷ điệu tử5
  34. Tòng quân hành3
  35. Tòng quân hành kỳ 115
  36. Tòng quân hành kỳ 27
  37. Tòng quân hành kỳ 35
  38. Tòng quân hành kỳ 48
  39. Tòng quân hành kỳ 57
  40. Tòng quân hành kỳ 65
  41. Tòng quân hành kỳ 75
  42. Tống biệt7
  43. Tống Cao tam chi Quế Lâm4
  44. Tống Đậu thất4
  45. Tống Địch Tông Hanh5
  46. Tống Hồ Đại8
  47. Tống Nguỵ nhị10
  48. Tống Quách Tư Thương7
  49. Tống Sài thị ngự6
  50. Tống Tiết đại phó An Lục5
  51. Tống Trương Tứ8
  52. Trùng biệt Lý bình sự7
  53. Trường Tín thu từ kỳ 1 10
  54. Trường Tín thu từ kỳ 24
  55. Trường Tín thu từ kỳ 312
  56. Trường Tín thu từ kỳ 46
  57. Trường Tín thu từ kỳ 55
  58. Vạn Tuế lâu13
  59. Việt nữ3
  60. Vọng Trường Xuyên kỳ 15
  61. Vọng Trường Xuyên kỳ 27
  62. Xuân cung khúc 22
  63. Xuất tái hành3
  64. Xuất tái kỳ 119
  65. Xuất tái kỳ 29

Tuyển tập chung

Đường thi tam bách thủ – 唐詩三百首

Thiên gia thi – 千家詩

Ảnh đại diện

Giai thoại văn học Trung Quốc – Vương Xương Linh, Cao Thích, Vương Chi Hoán

Đăng bởi Vanachi vào 11/02/2006 20:25Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 15/04/2008 07:25

Trong thời Khai Nguyên, thi nhân Vương Xương Linh, Cao Thích, Vương Chi Hoán đồng nổi danh. Lúc bấy giờ tuy đời sống, hoàn cảnh của mỗi người không giống nhau, nhưng họ vẫn thường đi chơi chung. Một ngày kia, trời lạnh, tuyết rơi nhẹ, ba vị thi nhân cùng đến uống rượu tại Kỳ đình. Bỗng nhiên có các linh quan (con hát) ở Lê viên, độ hơn mười người, cũng lên lầu dự tiệc. Nhân đó, ba vị thi nhân đồng hẹn nhau tránh khỏi bàn ngồi, đến bên lò sưởi để nghe ngóng. Trong chốc lát, có bốn cô ca kỹ lần lượt kéo đến. Các cô đều xa hoa diễm lệ, yêu mỵ quyến rũ. Tất cả tấu nhạc và bắt đầu hát, các bài hát đều là những tác phẩm nổi danh đương thời.Vương Xương Linh cùng các bạn ước hẹn với nhau rằng: “Bọn chúng ta hiện nay đều là những người có tiếng trên thi đàn, nhưng việc hơn kém chưa định được. Nay cứ lặng nghe các linh quan ngâm thơ ai nhiều thì người ấy chiếm ưu hạng vậy”. Trong chốc lát, các linh quan cử nhạc, một cô đào nhịp hát lên rằng:

Ban đêm đi vào đất Ngô khi mưa lạnh giăng ngang sông. Sáng mai tiễn khách chỉ có ngọn núi Sở cô quạnh. Nếu bạn bè thân thích ở Lạc Dương có hỏi thăm, (thì xin anh đáp rằng lòng tôi đã như) một mảnh lòng băng ở trong bầu ngọc.Nghe xong, Vương Xương Linh mỉm cười, đưa tay lên vẽ trên tường một dấu hiệu, nói: “Nhất tuyệt cú!”Lại có một cô khác ngâm rằng:

Mở hộp ra mà nước mắt ướt đầm trên ngực, tìm thấy bức thư của chàng ngày trước. Chốn dạ đài hiu quạnh biết bao nhiêu, nơi đó vẫn là chỗ ở của chàng Tử Vân (tức Dương Hùng).Nghe xong, Cao Thích đưa tay lên vách vẽ một vòng, nói: “Nhất tuyệt cú!”Tiếp đến một cô khác ngâm rằng:

Cầm chổi quét vào buổi sáng khi cửa điện vàng mở ra, tạm cầm quạt phe phẩy mà trong lòng bồi hồi. Mặt ngọc còn không bằng cả nhan sắc của con quạ rét, (vì quạ) còn được hưởng ánh nắng mặt trời ở điện Chiêu Dương.Nghe xong, Vương Xương Linh lại đưa tay lên vẽ lên tường, nói: “Nhị tuyệt cú!”Ba cô đã ngâm ba bài, toàn là tác phẩm của Vương Xương Linh và Cao Thích. Vương Chi Hoán tự nghĩ rằng thơ của mình nổi danh đã lâu, bèn nói với hai người kia rằng: “Bọn này đều là những nhạc quan không theo kịp thời trang, những bài họ hát đều là ngôn từ quê mùa của Ba Thục. Còn như những khúc hát như Dương xuân bạch tuyết thì bọn phàm tục này dám bàn đến ư?” Nhân đó bèn chỉ vào một trong những ca kỹ đẹp nhất bọn, nói: “Đến lượt cô này hát, nếu như không phải là thơ của ta, ta nhất định không tranh đua với các anh nữa. Còn nếu như đúng là thơ của ta, các anh nên quỳ lại dưới gối ta, tôn ta làm thầy”.Nói xong cả bọn vui vẻ cười đợi. Phút chốc, đến lượt cô đào đẹp nhất bọn, búi tóc song hoàn, cất tiếng hát:

Sông Hoàng Hà chảy vào nơi xa tít trong khoảng mây trắng. Một mảnh thành trơ trọi giữa núi cao muôn nhận (đơn vị đo lường thời xưa, ba thước là một nhận). Sáo Khương đừng thổi bài “Oán dương liễu” nữa, vì gió xuân kia cũng không đưa (tiếng sáo) qua được Ngọc Môn Quan đâu.Tức thì Vương Chi Hoán biểu lộ sự vui mừng, nói với hai người: “Các anh, ta nói có sai đâu!” Nhân đó bèn cả cười. Các linh quan không rõ đầu đuôi, đều hỏi: “Chẳng hay chư vị vui cười chuyện gì thế?”Vương Xương Linh và các bạn liền thuật rõ mọi việc. Các linh quan đồng thưa rằng: “Bọn tục nhân chúng tôi không nhận ra được bậc thần viên, cúi xin được muôn vàn thanh trọng!” Xong tất cả đều ngồi vào bàn tiệc uống say nằm đến sáng.Vũ Ngọc KhánhLộ tòng kim dạ bạch,Nguyệt thị cố hương minh. Chưa có đánh giá nàoChia sẻ trên Facebook

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *